Đường xưa mây trắng là tác phẩm của Thiền sư Thích Nhất Hạnh. Cuốn sách kể về cuộc đời Đức Phật, mà ai đọc vào cũng cảm nhận được điều hay lẽ phải. Giáo lý nhà Phật được tác giả phân tích dễ hiểu, dễ nắm bắt.
Cuộc đời Đức Phật được kể qua con mắt của chú bé chăn trâu Svasti, sau xuất gia, trở thành một vị đệ tử của Phật. Svasti từng cúng dường cỏ bồ đề cho cho Đức Phật suốt 49 ngày trước khi thành đạo. Đây có thể là góc nhìn khác lạ của tác giả so với nhiều người kể về Đức Phật.
Qua đôi mắt đứa trẻ, mọi sự vật, sự việc sẽ được kể chân thật, hồn nhiên, không có gì phải giấu diếm. Đức Phật hiện diện lên trước hết, không phải là một thần linh, mà là một con người giản dị, có cuộc sống và mơ ước như bao người. Mơ ước của Đức Phật là làm lợi cho muôn loài.
Một cuốn sách mà bạn nhất định nên đọc trong đời, mang tên "Almost Buddhist" của vị Lạt Ma Tây Tạng được thế giới tôn kinh, Đức Dzongsar Jamyang Khyentse Rinpoche. Hiện tại mình đã đọc cuốn sách này bằng bản dịch tiếng Trung, tạm dịch là "Chánh kiến: Sự giác ngộ của Đức Phật".
Những người có duyên đọc cuốn sách này có thể:
1. Hiểu rõ về hai từ "vô thường" mà chúng ta vẫn nhắc đến nhiều, thực chất là gì.
2. Giải thoát bản thân khỏi hàng ngàn phiền não
3. Buông bỏ bản ngã
4. Bước chân vào con đường tỉnh giác
“Cuốn sách này là một tác phẩm hư cấu. Đây là câu chuyện về một người đàn ông có tên Jack Valentine mà đường đời có nhiều điểm giống với tôi. Có cảm nhận rất không đầy đủ với tư cách một con người, anh ấy lên kế hoạch tìm kiếm tri thức để sống một cuộc sống hạnh phúc hơn, khoẻ khoắn hơn và đẹp hơn.”
Đúng việc của tác giả Giản Tư Trung viết về một câu chuyện khai minh về làm người – làm dân – làm nghề. Những khái niệm nhìn có vẻ đơn giản nhưng thật ra cần sự thấu hiểu, tường tận bản chất bên trong để khai sáng bản thân mình.
Gập lại trang sách cuối cùng, tôi đặt bút xuống và bắt đầu viết ngay về nó. Một cuốn sách mà tôi ước mình được đọc vào năm 18, 20 tuổi, cái tuổi còn hoang mang và ngây dại, lao đao đi tìm đường cho chính mình. Một cuốn sách của người thầy mà tôi vô cùng kính trọng, Giáo sư Phan Văn Trường. Và tôi đang viết về “Một đời như kẻ tìm đường”.